TRẦN KIÊU BẠC

THƠ XUÔI TRẢI LÒNG VỚI PLEIKU



Lần đầu đặt chân xuống phi trường Cù Hanh
Mùa Xuân năm một ngàn chín trăm lâu lắm
Lượm chút nắng vàng từ mặt trời toả sáng
Lại nghe trong lòng mưa rớt lâm râm

Chắc phải xa Sài Gòn ít nhất vài năm
Bước chân bắt đầu cuộc đời sương gió
Phải làm quen với sương giăng bụi đỏ
Quên đi phố phường đèn đỏ đèn xanh

Chào khách mới quen qua bóng thông xanh
Pleiku mỉm cười như chưa bao giờ xa lạ
Tôi ngập ngừng viết tin nhắn đầu tiên cho Má
“Con bình yên, Pleiku tốt, Má ơi!”

Đến bây giờ sang Thế kỷ hai mươi mốt rồi
Pleiku tốt như ngàn năm mãi tốt
Có thêm Y Moan, Nguyễn Cường và Siu Black
Nên Pleiku đẹp thêm từ những tế bào

Lúc bấy giờ không cần nhớ mình ở đâu
Chỉ cần biết những gì mình nên biết
Khuya nằm nghe gió lùa khung cửa hẹp
Là biết Pleiku mang cái lạnh tràn về

Ngày một mình qua trường nữ Pleime
Thấy áo trắng không lấm màu bụi đỏ
Là biết nhân lên những ngày nhung nhớ
Để trăm năm lắng đọng cả tâm hồn

Biết sắc vàng làm cho nắng vàng hơn
Dã quỳ làm Pleiku tôn lên sắc thắm
Biết nhà sàn xà rông rượu cần lửa ấm
Là biết ngàn sau Pleiku vẫn mãi còn

Giờ xa rồi Pleiku mãi vấn vương
Nhớ cao nguyên như xé từng khúc ruột
Đêm giật mình gọi Pleiku thảng thốt
Trời sáng rồi còn ray rứt mãi Pleiku!

TRẦN KIÊU BẠC (tháng 5/2019)

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 22 tháng 5 năm 2019

Bình luận về Bài thơ "THƠ XUÔI TRẢI LÒNG VỚI PLEIKU"